Dù có ra sao, gia đình vẫn là nơi bao dung cho ta trở về!
Tôi là điều dưỡng trong bệnh viện, một ngày hè cách đây chừng 1 năm, tôi gặp một trường hợp bệnh nhân, cô bé người mềm oặt được bố bế vội đặt lên chiếc giường cấp cứu tại khoa, mẹ cô bé chạy theo sau chỉ muốn hành hung người chồng và trách móc thậm tệ. Tôi là người đầu tiên chạy đến lấy thông tin bệnh án, còn người cha chỉ luôn miệng nói “cứu con tôi! Làm ơn cứu lấy con tôi!”
Nhiệm vụ của chúng tôi là cứu người còn câu chuyện sau đó phân bua ra sao thật ra nhiều lúc tôi cũng chẳng để ý. Bác sỹ trực cấp cứu nhanh chóng tới và xử lý vết thương cho cô bé còn tôi có nhiệm vụ mời người mẹ không làm ồn và hướng dẫn người cha đi làm thủ tục tại bệnh viện.
Cô bé vào viện vì vết cắt tĩnh mạch trên cổ tay, khá sâu và nguy hiểm, cộng với thiếu máu nên trông em xanh rớt. Sau ca phẫu thuật khâu lại vết thương và lời dặn dò gia đình thì tối đó tôi bàn giao lại công việc cho ca trực đêm rồi về nhà.
Trên đường tôi nghĩ rằng gia đình nào mà chẳng có chuyện riêng, nhưng mà tại sao cô bé kia còn trẻ quá mà lại nghĩ đến bước đường cùng như vậy? Suy nghĩ đó cũng làm tôi phải trăn trở…
Sáng hôm sau tôi đi tiêm truyền và phát thuốc cho từng bệnh nhân trong khoa cấp cứu, cô bé kia đã được chuyển về buồng bệnh để theo dõi rồi. Trông em vẫn mệt lắm và chỉ có người mẹ là ở bên cạnh em. Tôi đưa thuốc cho em nhưng em nhất quyết quay mặt đi không uống mặc cho mẹ ra sức dỗ dành. Khi tôi quay người đẩy xe ra cửa thì nghe thấy giọng em nói: “Các người mang tôi vào đây làm gì? Tôi chẳng muốn sống trong gia đình này nữa! Sống làm gì để mang tiếng là đứa con không bình thường của cái gia đình này cho nhục nhã, xấu mặt ra!” – Giọng em lạnh tanh.
Mẹ xin con, mẹ xin – người mẹ sụt sịt. Mẹ xin con đừng như thế, bây giờ ba mẹ có một mình con thôi, con trở về làm đứa con bình thường của ba mẹ có được không con? Coi như mẹ xin con, con ơi…
Thế nào là một đứa con bình thường? Tôi không bình thường à? Tôi có công việc, tôi làm ra tiền, tôi tự mua xe. Nhưng tôi yêu con gái là thần kinh, là tâm thần, là bệnh hoạn đúng không? Vậy ông bà còn cứu tôi về làm gì? Những gì bà nói tôi không làm được! Bà đi về đi, tôi không làm được đâu! – Giọng em chất vấn lại.
Cả căn phòng lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng xe đẩy của tôi vang lên trong hành lang dài. Cha mẹ nào cũng thương con, nhưng đôi lúc tình thương của họ lại thể hiện không đúng cách. Cô bé bệnh nhân của tôi chắc hẳn đã phải chịu rất nhiều áp lực từ phía gia đình rồi. Đồng tính thì sao chứ? Họ vẫn là một người tốt và có ích cho xã hội đó thôi?
Ảnh minh hoạ: https://vietnamnet.vn/
Mấy hôm sau em xuất viện, tôi thấy có một cô bé nữa lăng xăng xách đồ cho em, còn người cha cứ ngập ngừng đi bên cạnh định nói gì đó rồi lại chẳng nói gì. Có lẽ cú sốc suýt mất con khiến ông đôi phần suy nghĩ lại về những hành động của mình. Tôi tin chắc rằng ba mẹ cô ít nhiều cũng có thay đổi trong suy nghĩ và sẽ dần dần chấp nhận người con đặc biệt của mình. Tôi chỉ mong rằng cô bé có thể sống là chính mình, được gia đình thấu hiểu và chia sẻ sự khác biệt của em và đón nhận người bạn gái đồng hành cùng em những năm tháng sau này.
Hãy tham gia sinh hoạt định kỳ cùng chúng tôi để có cơ hội chia sẻ kinh nghiệm, nói lên tiếng nói của bạn và học hỏi từ cộng đồng LGBT. Đăng ký là thành viên tại trang web: https://songhanhphuc.info/ để tham gia và chia sẻ bạn nhé!
Hạnh Thảo