Vùng an toàn có thật sự an toàn không khi không được là chính mình?
Ngày đó tôi ra Hà Nội học Đại học, may mắn hơn các bạn không phải mất tiền thuê nhà vì tôi ở nhà họ hàng. Nhà chú tôi có bà nội, thím và 2 em trai họ. Lâm đang học cấp 2 còn Lâm học cuối cấp 3 rồi. Mấy chị em sàn sàn tuổi nhau nên thân nhau lắm. Cuối tuần nào bọn trẻ con không phải đi học thêm hay tôi không có deadline thì 3 đứa sẽ kéo nhau đi đâu đó ăn hoặc chơi quanh Hà Nội.
Tôi làm thêm ca chiều tại rạp chiếu phim, sẽ chẳng có gì bất ngờ khi tôi gặp em mình ở đó cả, mà nhất là phim còn vừa mới ra rạp nóng hổi lại đúng kiểu nó thích. Sáng đó Lâm nhắn tin cho tôi, “Hôm nay chị có làm ở rạp không ạ?” – “Chị có, cần chị đặt vé trước cho không?”, tôi gửi kèm icon mặt cười vì tôi biết thừa thằng em lại trốn học đi xem phim rồi. Một lát sau Lâm nhắn lại “Em có ạ, chị đặt giúp em 2 vé phim K lúc 15h nhé. Em cảm ơn!”. Rồi khi Lâm tới, tôi đoán là nó sẽ đi theo một em gái nào đó, nhưng không, tôi nhìn thấy nó bảo một bạn nam khác đi mua bỏng nước, còn nó qua quầy tôi lấy vé. Tôi cũng không nghĩ gì nhiều việc 2 anh thanh niên rủ nhau đi xem phim làm gì chứ? Nhưng sau hôm đó, tôi còn gặp Lâm và cậu bạn kia thêm 2-3 lần nữa.
Tối đó tôi tan làm về nhà, vừa về đến cửa đã thấy trong nhà ầm ĩ tiếng đập bát đũa “tại sao mày lại bỏ học đi chơi? Mày đi với thằng này lêu lổng rồi chúng mày không học hành gì để cô giáo gửi giấy mời gặp phụ huynh thế này à? Hay mày yêu thằng kia? Cái thằng ẻo lả ẽo ợt nam không ra nam. Tao cấm mày chơi với nó nhớ chưa? Mày lây bệnh của nó tao từ mặt mày!” – Giọng chú tức giận lắm. Nhìn qua thằng Lâm thấy nó ngồi ở đó, mặt đỏ lừ chắc vừa bị bố đánh còn nó chẳng nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Phải một lúc lâu sau khi chú tôi tức giận lên phòng thì Lâm mới đứng dậy xách xe ra khỏi nhà. Tôi lờ mờ hiểu ra điều gì đó, sợ thằng em làm gì dại dột tôi bảo lên chị đưa ra ngoài cho bình tĩnh lại đã.
Hai chị em đi thong dong trên đường và chẳng đứa nào nói câu gì với nhau, tôi đèo nó lên cầu Long Biên. Nó ngồi đó, mắt nhìn xa xăm. “Chị, nếu em gay chị có còn thân với em như thế này không?” – Sau một hồi lâu im lặng nó hỏi. “Chị ủng hộ em là chính em!” – Tôi không do dự trả lời. “Em định chờ lúc em thi Đại học xong, em đủ 18 tuổi em sẽ nói chuyện với bố mẹ, nhưng có vẻ em sẽ chẳng bao giờ được sống như những gì mình mong muốn.” – Nó vừa nói vừa cười buồn. Tôi nói “Chị hiểu tâm trạng em lúc này, nhưng nếu em cứ sống trong cái vỏ bọc không phải là chính em thì liệu vùng an toàn đó có thật sự an toàn với em không? Việc em được chấp nhận ở xã hội có lẽ còn dễ dàng hơn ở gia đình vì chẳng gia đình nào lại mong muốn có “một đứa trẻ đặc biệt”. Em chỉ cần không ngừng cố gắng, thuyết phục bố mẹ dần dần và cho họ thời gian để chấp nhận em. Chị tin rằng dù mất thời gian một chút, sẽ có những cuộc tranh luận gay gắt nhưng rồi bố mẹ cũng sẽ hiểu và ủng hộ em thôi. Chị tin là như thế! Hãy mạnh mẽ lên, được là chính em mới là điều tuyệt vời nhất!”.
Tôi tin rằng mỗi chúng ta là một cá thể riêng biệt và đặc biệt, mình không thể bắt ai sống hoàn toàn theo mong muốn của mình cũng như việc mình không thể hoàn toàn làm hài lòng người khác. Những điều mới xảy đến trong cuộc đời mình một cách bất ngờ và không có sự báo trước như việc Lâm comeout chúng ta nên bao dung và đón nhận như một điều hiển nhiên trong cuộc sống này.
Hãy tham gia sinh hoạt định kỳ cùng chúng tôi để có cơ hội chia sẻ kinh nghiệm, nói lên tiếng nói của bạn và học hỏi từ cộng đồng LGBT. Đăng ký là thành viên tại trang web: https://songhanhphuc.info/ để tham gia và chia sẻ bạn nhé!
Hạnh Thảo